Mái xanh
Những ngày này Hà Nội đang nóng nắng gay gắt. Nhìn dòng người xe chật ních trôi chầm chậm trên đường Nguyễn Trãi dưới cái nắng chói chang 34 - 35 độ mới thấy thèm một bóng mát của cây xanh để rồi không khỏi tiếc nuối và xót xa cho hàng trăm cây xà cừ cổ thụ đã bị chặt hạ để lấy chỗ cho thi công tuyến đường sắt trên cao. Vẫn biết rằng, người ta chặt hạ cây xanh trong TP cũng chỉ là phục vụ cho việc phát triển hệ thống giao thông hiện đại trong tương lai gần. Nhưng, sẽ có nhiều cách giải quyết mà không phải chặt cây, nếu như…?!Đã có nhiều kiến nghị của ai đó là phải luật hóa kiến trúc xanh. Phải bắt buộc mỗi khi xây công trình mới phải có thành phần cây xanh. Thậm chí nếu xây dựng công trình mà chặt bao nhiêu cây thì phải trồng trả lại cần ấy cây. Nếu làm được như vậy thì quá tốt. Nhưng, kiến trúc xanh ở nước ta mới đang là xu hướng, nặng về vận động, tuyên truyền và thử nghiệm, mà nhiều KTS trẻ và một số nhà đầu tư dũng cảm đi trước thông qua các dự án cao cấp với vốn đầu tư cực lớn của mình.
Chúng ta còn rất nghèo, một cái mái phủ màu xanh cây cối, cỏ hoa hay trở thành vườn rau cũng đắt hơn nhiều khi lợp một mái tôn. Đấy là chưa kể phải có sự tư vấn của các nhà chuyên môn về cây xanh. Loại nào trồng được, loại nào không và kỹ thuật trồng, chống thấm cho mái ra sao… cũng là cả một quy trình đòi hỏi của kỹ thuật lâm nghiệp và khoa học xây dựng. Kiến trúc xanh là một cuộc cách mạng trong kiến trúc hiện đại. Những công trình xanh của Võ Trọng Nghĩa là những ví dụ sinh động cho một sự khởi đầu. Các tiêu chí kiến trúc xanh trên thế giới du nhập vào Việt Nam thì rất nhiều. Nhưng để có thể áp dụng phù hợp với điều kiện kinh tế, lối sống, văn hóa của người Việt Nam thì lại là vấn đề khác.
Bác Hồ đã dạy “ Cán bộ phải đi trước, quần chúng đi sau”.
Được như vậy, thì chẳng lo vài mươi năm nữa, đô thị của chúng ta không được phủ mát một màu xanh!